Chị là Phan Thị Thoa trú tại xóm 20, xã Nghi Phú, thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An (số điện thoại: 0966.961.119). Chồng chị là Nguyễn Đình Thống qua đời vì tai nạn giao thông khi mới 34 tuổi. Khi đó, anh là trụ cột trong gia đình trong gia đình có mẹ già, vợ và 3 con nhỏ. Lúc anh ra đi, con gái anh, bé Hồng Vy mới trào đời trong 1 tháng tuổi, chị Thoa đã nghỉ làm từ khi sinh hai bé trai sinh đôi. Tiền bạc chi tiêu trong gia đình đều do anh kiếm. Giờ anh không còn nữa, một mình chị Thoa gánh vác gia đình.
Lo xong tang lễ cho anh, ngày ngày nỗi buồn thương gặm nhấm. Năm tháng sau ngày anh ra đi, nỗi khắc khoải nhớ mong réo gọi trong lòng người vợ chẳng chừa phút giây nào. Ở đâu cũng thấy dáng anh, ở đâu cũng thấy thiếu anh.
Hai bé Hồng Anh, Hồng Quân phải gửi về nhà bà ngoại ở miết tận huyện miền núi Tân Kỳ, nheo nhóc và khó nhọc. Nhà bà ngoại cũng khốn khó, thương con gái một nách ba con, thương hai cháu trai nhỏ dại, bà ngoại dang tay đón cháu. Sữa, cháo cho cháu và cơm rau cho bà, vậy mà cũng có lúc hụt hơi.
Ở Vinh, chị Thoa xoay xở với bé gái Hồng Vy. Con còn đỏ hỏn chẳng nơi nào dám nhận vào làm. Ngày ngày chăm con, nhớ chồng, khó khăn bủa vây, chị Thoa cảm thấy như rơi vào vực thẳm, mất hút.
“Ngôi nhà nhỏ đang ở, dựng nên từ tích góp và vay mượn, giờ đây trở thành gánh nặng” – chị Thoa thở hắt. Mối làm ăn của anh, chị chẳng nắm rõ, chỉ biết một điều “Chỗ nào đang nợ tiền hàng, người ta gọi điện giục dã. Còn những mối hàng họ đang nợ anh, em chỉ lờ mờ chẳng biết đi đâu mà đòi.” – giọng Thoa vô vọng.
Chiếc máy tính của anh Thống, gặp tai nạn chiếc máy đã vỡ nát cong vênh, chị Thoa không nỡ bỏ đi vì nó gắn bó với những kỉ niệm về anh. Dù là những kỉ niệm đau lòng.
Không việc, không thu nhập, những ngày tháng qua khốn khổ bủa vây bốn mẹ con Thoa. “Mẹ có thể nhịn ăn, nhịn đói vì con, nhưng cũng đến lúc chẳng còn gì để mà nhịn nữa”, Thoa buồn rầu chia sẻ.
Những lúc buồn tủi, vô vọng não nề, chị thắp hương lên bàn thờ anh, nhìn chăm chăm vào khuông ảnh người chồng thắm thiết. “Ước gì anh vẫn còn đây, ước gì có anh thì em sẽ an tâm nhường nào. Nhưng anh và em ở xa nhau quá” – mắt người vợ đỏ hoe. Lúc này, chị chỉ còn dám ước có nơi nào đó chấp nhận cho một công việc, chẳng dám mong gì cho mình, chỉ mong nuôi được mấy bé con.
“Cái đồng hồ này anh rất thích đeo” – chị mân mê trên hai bàn tay, giọng nói nhẹ thoảng gió mà như lạc vào miền đất khác. Cái đồng hồ đã không còn mặt kính, mất sạch những bánh răng, linh kiện, chỉ còn lại vỏ thép trống trơn. Những bộ máy tính anh trên đường đi giao cho khách, vỡ nát cong vênh, chị cũng không nỡ bỏ đi. Bỏ đi là bỏ mất một phần ký ức về anh, nhưng để lại, ký ức về anh càng gặm nhấm héo mòn.
Đơn xác nhận gia cảnh khó khăn của chị Thoa.
Tuổi xuân vừa mới 30, nay chị Thoa đã trở thành người góa bụa, ba con thơ nheo nhóc, đứa ở nội đứa bên ngoại vì chẳng kham nổi chuyện sữa cháo. Héo mòn vì con, héo hắt vì người chồng vắn số. Chẳng biết bao giờ mưa gió mới ngừng rơi.
Mọi sự giúp đỡ xin gửi trực tiếp về địa chỉ:
Chị Phan Thị Thoa, xóm 20, xã Nghi Phú, thành phố Vinh, tỉnh Nghệ An.
ĐT: 0966.961.119.
Chúng tôi xin chân thành cảm ơn các nhà hảo tâm!
Bình luận